Vô Ngân Vô Ưu đưa mắt nhìn nhau, gần như là đồng thanh, "Sư huynh / sư đệ, hóa ra đệ/ huynh chưa nói à? Ta/ đệ còn tưởng là đệ/ huynh nói rồi!"
Điều này đã giải thích được rồi, chẳng trách các sư huynh đệ khác vẫn lo lắng như vậy. Hóa ra bọn họ vẫn không biết sư muội đã hoàn hồn rồi!
Vậy thì không kỳ lạ nữa.
Hai người bọn họ còn tưởng rằng những sư huynh đệ khác biết rồi sau đó lo lắng sư muội một mình ở bên ngoài gặp nguy hiểm nữa.
Lão già mất nết chán ghét nhìn hai người bọn họ, không nhịn được mở miệng quở trách, "Cả ngày chỉ biết chơi bời, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được!"
Hai người vội vàng gật đầu, "Khụ, là lỗi của chúng con."
"Cũng may mà sư muội của các con sống với Lạc Lê rất tốt, nếu không sư phụ sẽ nhốt các con lại hai năm!"
Khóe miệng Vô Ngân Vô Ưu giật giật, lập tức cảm thấy một cây đao đang treo ở trên đầu mình. Sư muội nào có sống tốt với Lạc Lê chứ! Muội ấy là đang sống chung vui vẻ với Xà yêu!