Trong mắt Đậu Đậu thoáng qua một tia gian xảo rồi biến mất ngay, nhanh đến nỗi không kịp bắt lấy. Yêu Nghiệt đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Không phải phụ nữ đều ghét người khác gọi mình già sao? Vừa rồi hắn nói chị giống chị không giống dì, chẳng lẽ có chỗ nào sơ hở à?
Lúc Yêu Nghiệt đang thấp thỏm có thể lừa gạt qua được ải này không thì Đậu Đậu đã giơ bàn tay trắng nõn ra xoa xoa đầu hắn, "Ừ, đúng là rất ngoan, miệng cũng ngọt, rất biết nói chuyện."
Thứ lỗi cho Yêu Nghiệt đen tối, trong nháy mắt đã nghĩ xiêu vẹo rồi. Miệng ngọt, Haiz, miệng vợ thật sự rất ngọt, chỉ không biết tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể được nếm tiếp.
"Nhưng mà nó không phải là người mà con xà yêu chết giẫm kia phái đến để giám sát tôi chứ?"
"Khụ... Không, không phải."
Lăng Đầu Thanh chột dạ phủ nhận, sau đó dè dặt nhìn đứa bé mà Đại Vương biến thành kia, ánh mắt đó viết rõ mồn một: Đại Vương, thuộc hạ nói như vậy được chứ?