Càng đi sâu vào bên trong, Hàn Cẩn ngửi thấy mùi tanh hôi khó chịu nồng hơn. Cô ta hỏi Tiểu Tôn xem lúc trước ở đây cũng có thứ mùi này ư? Nhưng cậu nhóc đó lại nói bình thường mình không xuống mỏ, cho nên chẳng biết lúc trước có thứ mùi này hay không.
Sau đó Hàn Cẩn nhanh chóng phát hiện ra, càng đi, thứ mùi tanh hôi này càng nồng nặc đến cay mắt, cậu bảo vệ Tiểu Tôn còn nôn luôn ra.
"Mẹ nó chứ, đây là vị gì vậy? Có độc không?" Một thuộc hạ của Hàn Cẩn phàn nàn.
Hàn Cẩn thoáng liếc mắt về phía tay thuộc hạ kia, tên đó lập tức ngậm miệng. Nhưng đúng vào lúc này, cậu bảo vệ Tiểu Tôn đột nhiên trợn to mắt, mặt tái xanh nhìn sang Hàn Cẩn.
Lúc ấy không ai kịp phản ứng với chuyện xảy ra, ngay cả vũ khí cũng không kịp giơ lên. Hàn Cẩn chỉ cảm giác cơ thể mình tê dại, sau đó mắt tối sầm lại, không biết gì nữa cả. Cho đến khi cô ta tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi.