Tiếng kêu của nó giống như muốn đâm rách màng tai người ta, khiến khí tức con người trở nên rối loạn, thân thể lảo đảo.
Trong số những người ở đây, đám người Viên Đào, Tôn Cường có tu vi kém nhất, cho nên bị ảnh hưởng nặng nề nhất, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Chỉ một tiếng gào thét cũng đã có thể làm cho bọn họ bị thương.
"Các ngươi đi ra ngoài trước!"
Biết dã thú cường đại, cho dù không ra tay, mà chỉ dựa vào tiếng hét đã có thể lập tức giết chết người, Trương Huyền liền xua tay đuổi người.
Tôn Cường và Viên Đào lập tức đỏ bừng mặt mũi, lui ra ngoài.
"Con này, chính là thú Thanh Yểm!"
Sắc mặt đường chủ Tạ Cửu Thần cũng trở nên rất nghiêm trọng.
Con thú Thanh Yểm này quá mức cường đại. Ông ta cũng không phải là đối thủ của nó. Nếu không phải trong lồng sắt có bố trí trận pháp đặc biệt, quanh sân cũng bố trí thiên la địa võng, chỉ sợ nó đã sớm bỏ trốn mất dạng.