Lạc Hiên đồng tình nhìn Sở Ninh Dực một cái, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách.
Thủy An Lạc vừa vào phòng đã nằm thẳng xuống giường, quả nhiên chỗ nào có giường thì vẫn thoải mái hơn hẳn.
Tiểu Bảo Bối cũng đang bò trên giường, Sở Ninh Dực và Lạc Hiên ra ngoài rồi đóng cửa lại.
"Sao thế, giờ không thể đi được à?" Lạc Hiên đột nhiên xuất hiện ở đây mà không đợi bọn họ ở Provence, riêng điểm này thôi cũng đủ có vấn đề rồi.
Lạc Hiên đặt hai tay lên lan can, sau đó xoay người tựa vào thành lan can, "Người của bà ngoại tôi vẫn còn ở đó, bọn họ sẽ rút trước hôn lễ của dì ấy một ngày, đến lúc đó tôi sẽ đưa hai người qua đó." Lạc Hiên nói.
"Bà ngoại?"
"Long gia ở Rome, cái tên này hẳn cậu đã nghe qua rồi chứ?" Lạc Hiên nhíu mày mở miệng.
Sở Ninh Dực suy nghĩ một chút, "Ý của anh là?"