Phó Hàn Tranh biết cô sốt ruột, cho nên anh cũng không nhắc nhở cô phải chú ý hình tượng, lúc này cũng không cần phải để ý những điều đó.
Cố Vi Vi đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi ra xe, thấy Phó Thắng Anh và bà Phó ở trong phòng khách, cô dừng lại.
"Cha, mẹ, Hữu Hữu và Điềm Điềm..."
"Cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, hai đứa yên tâm sang bên đó." Phó Thắng Anh nói.
Cố Vi Vi gật đầu, cô đi đến phòng trẻ con liếc thoáng qua hai đứa bé đang ngủ say, sau đó đi ra, vội vàng nói.
"Xe... Chìa khóa xe ở đâu anh?"
"Lái xe đang chờ bên ngoài rồi." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi gật đầu, vội vàng chạy ra xe, thậm chí cô còn không đổi dép lê dưới chân.
Phó Hàn Tranh cầm cho cô một đôi giày, vội vàng cùng cô đi lên xe.
"Chuẩn bị lái xe."
Anh dặn tài xế, sau đó xoay người đi giày cho cô.
Anh đặt tay lên vai cô, dịu dàng an ủi.
"Ông ấy đã đồng ý tham gia hôn lễ của chúng ta, ông ấy sẽ không nuốt lời đâu."