Tần Phong càng nghe càng cảm thấy tức giận, bọn họ đang tới chuyện miệng đất kia.
Nhưng người nhà họ Phó luôn cố ý nói sang chuyện khác, nhắc đến chuyện trước đó không tha.
Hiện tại giấy tờ đất nằm trong tay người ta, ông ta không thể không nhẫn nhịn.
"Vậy các người muốn thế nào mới đồng ý trả miếng đất kia lại cho chúng tôi?"
"Tôi đã mua rồi, sao phải trả lại cho mấy người chứ?" Cố Vi Vi cười khẽ hỏi.
Sắc mặt Tần Phong khó coi: "Bà Phó, bỏ ra chín mươi triệu để mua một miếng đất trị giá mấy trăm tỷ, chuyện này không hợp tình hợp lý chút nào."
"Tổng giám đốc Tần, chuyện này có hợp lý hay không thì không phải do mấy người quyết định." Cố Vi Vi cười, đáy mắt giấu ý lạnh:
"Các người không trả số tiền kia đúng hạn, theo như lý thuyết thì miếng đất kia sẽ do ông Hầu xử lý, ông Hầu đồng ý bán cho tôi với giá chín mươi triệu, giao dịch đã xong, hiện tại các người nhảy ra muốn tôi trả lại, vậy không phải tôi làm việc không công sao."