"Được đó."
Hắc Điền Huệ Tử cười nhẹ, trong lòng cô ấy nghĩ... Có lẽ đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Điều kiện cuộc sống ở Kenya rất lạc hậu, cho dù cô muốn đi thì chắc Phó Hàn Tranh cũng không cho cô mang đứa bé theo.
Phó Hàn Tranh không xen vào bọn họ nói chuyện, anh không biết nhiều về Hắc Điền Huệ Tử, nhưng từ cuộc trò chuyện cũng mơ hồ suy đoán bọn họ đã cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó quên.
Nhưng Hắc Điền Huệ Tử hôm nay đến đây, có lẽ không chỉ muốn gặp bọn họ.
Cố Vi Vi và Hắc Điền Huệ Tử nhắc tới rất nhiều chuyện vui hồi nhỏ, sau khi cười vui vẻ thì không khỏi có chút xúc động, thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy.
Hắc Điền Huệ Tử do dự mãi mới mở miệng nói.
"Thật ra hôm nay đến đây không chỉ muốn gặp cậu, còn có chuyện... Muốn nhờ mọi người."
"Chuyện gì?" Cố Vi Vi mỉm cười hỏi.
Nhưng trong lòng đã suy đoán là có liên quan đến nhà họ Hắc Điền.