Cố Vi Vi tức giận đến chống eo, phàn nàn nói.
"Không có sở thích khỏa thân ở trước mặt người ngoài, nhưng có sở thích khỏa thân ở trước mặt em?"
"Em đã thấy rồi, anh không có gánh nặng tâm lý." Phó Hàn Tranh lý lẽ hùng hồn nói.
"Nhưng em có gánh nặng tâm lý!" Cố Vi Vi cắn răng, thầm nói.
"Bị thương chỗ nào không bị, mà lại bị thương tay phải?"
Phó Hàn Tranh mỉm cười, chính là bởi vì như vậy nên mới để tay phải "bị thương" đó.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kiên cường chính trực đưa tay cởi áo ngủ cho anh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
"Anh cố ý đuổi Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch đi?"
"Không có, công ty đúng thật là có việc phải làm." Phó Hàn Tranh mỉm cười nói.
"Cậu hai là phải bận rộn chuyện của công ty, cậu ba thì sao, cậu ta không phải mới chạy tuyên truyền xong trở về sao?" Cố Vi Vi hỏi.
Phó Hàn Tranh mặt không đổi sắc tìm cớ.