Nước A, Cố gia.
Không giống không khí ngọt ngào ấm áp ở Trung Quốc, cả Cố gia đang bị bầu không khí ngột ngạt bao phủ.
Màn đêm thăm thẳm, mặc dù đã uống thuốc ngủ nhưng Cố Tư Đình vẫn chẳng ngủ được mấy tiếng đã bị ác mộng đánh thức, ma xui quỷ khiến đi xuống căn phòng dưới lòng đất.
Trong chiếc quan tài kính là một cô gái mặc váy cưới đã vĩnh viễn ngủ say, nhan sắc vẫn mỹ lệ rực rỡ, nhưng từ đầu tới chân lại lộ ra màu trắng xám lạnh lẽo.
Cố Tư Đình ngồi xuống bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh kia, tự lẩm bẩm.
"Vi Vi, em hận anh tới mức nào, mà ngày ngày đều giày vò giấc mơ của anh?"
Hăn vừa muốn mơ thấy cô, vừa sợ mơ thấy cô.
Bởi vì, trong giấc mơ của hắn, cô đều xuất hiện trong dáng vẻ máu me đầm đìa.
Cô gọi anh cứu cô, nhưng mỗi khi anh với lấy tay cô, mở mắt ra, xung quanh chỉ là khoảng không trống rỗng.
Nghĩ tới Mộ Vi Vi đã bỏ trốn kia, hắn lại lẩm bẩm.