Cố Vi Vi nhìn điện thoại của mình một chút, thầm nghĩ bây giờ vẫn chưa tới giờ tan làm của Phó Hàn Tranh mà, anh về nhà làm gì chứ?
Kiều Lâm thấy người kia đã cúp máy, tò mò hỏi.
"Hay là cô cho tôi số điện thoại của người họ hàng kia đi, lỡ mà tôi không liên lạc được với cô, thì còn có thể liên lạc với nơi mà mà đang sống."
"Chuyện này…" Cố Vi Vi cười khổ, đáp, "Không tiện lắm đâu."
Số điện thoại của Phó Hàn Tranh, cô dám tùy tiện đưa cho người khác chắc?
Kiều Lâm thấy đáng vẻ khổ sở kia của Cố Vi Vi liền cho rằng những ngày tháng ăn nhờ ở đậu nhà người ta của cô cũng chẳng tốt đẹp gì.
Vì thế, hăn âm thầm quyết định, phải mau chóng sắp xếp một chỗ ở mới an toàn hơn, phù hợp hơn cho cô, con bé này quá đáng thương rồi.
Cố Vi Vi từ chối để Kiều Lâm đưa mình về nhà, tự mình bắt xe quay về nhà trọ Cẩm Tú.
Trong lúc cô đang trên đường về nhà, Phó Hàn Tranh lần đầu tiên phá lệ, chủ động gọi điện thoại cho Phó Thời Dịch.