Mưa to tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Chờ khi thương đội đi tới trước miếu thời, chuẩn bị xuống ngựa hạ trại, gì chỉ còn lất phất vài hạt mưa.
Miếu thờ hoang phế, cỏ mọc khắp nơi, mạng nhện trải rộng.
Tôn Hằng xuống xe ngựa, đến bên cạnh Vân thúc, Trương Diễn, lúc này đang có một người hầu nói qua lai lịch của cái miếu thờ này.
"Chỗ này tên là Sầu Tự, lúc còn trẻ tiểu nhân đã tới đây một lần, lúc ấy trong miếu cho hai hòa thượng một già một trẻ sống ở đây."
Người trẻ tuổi năm đó, bây giờ đã tóc hoa râm, nhìn cái miếu thờ bị cỏ hoang mọc kín này, trong mắt không khỏi có một chút nghi hoặc.
Người này chính là khách quên thường xuyên đi ở đường buôn này, là người chuyên dẫn đường mà thương hội bỏ tiền ra thuê.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Nhưng những năm gần đây, tiểu nhân lại không nghe người ta nhắc tới nơi này nữa, chắc bởi vì nó gần Mãnh Hổ Giản, không ai ám dừng chân ở đây quá lâu, dần dần, cũng trở nên hoang phế như vậy."