Hàng thứ nhất của từ đường, không có bài vị, cũng không có ghi chữ, chỉ có một cái hộp gỗ nhỏ dài.
Tình huống quỷ dị như vậy, tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt Tôn Hằng.
Có điều uy danh của Thiên Đao Môn quá lớn, để cho hắn không thể không cẩn thận từng li từng tí, đánh ra chân khí, vọt tới cái hộp gỗ dài nhỏ kia.
Ca…
Một tiếng vang nhỏ, nắp hộp gỗ được mở ra, cũng không có cơ quan cạm bẫy.
Tôn Hằng vung tay lên, gió trong phòng lượn qua lượn lại, một vật trong hộp gỗ kia, bị hắn lấy lên, phiêu đãng trên không trung.
Đây là một bức họa được cuộn tròn lại, bị một sợi dây lụa buộc lại.
Tôn Hằng chớp chớp mắt, điều khiển lực gió chậm rãi mở cái dây lụa kia ra.
"Phần phật..."
Bức họa cuộn tròn này trải ra, một nhân vật hiện ra trong mắt Tôn Hằng.
Trong bức họa này vẽ một lão già tóc bạc, vẻ mặt đường vân rõ ràng, áo dài tung tay, đang đứng chắp tay, nhìn về phương xa.