Yamaguchi Aiko thận trọng cầm một cốc nước nóng lên, thong thả uống từng ngụm.
Cô ta nhìn ra bầu trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ máy bay, nhàn nhã nói: "Tôi nói tất cả đều là trùng hợp, cô tin không?"
"Tin chứ. Đương nhiên là tôi tin rồi, cô nói gì tôi cũng tin hết." Cố Yên Nhiên nghiêng đầu mỉm cười, đắp tấm thảm mỏng lên chân mình, "Chẳng qua là tôi thấy hơi khó hiểu thôi. Cô đã quen thuộc với đám người Thủ tướng Đậu như vậy, tại sao không mượn sức lực của ông ta ở Đế quốc Hoa Hạ để phát triển việc buôn bán của mình chứ?"
"Yên Nhiên, cô đúng là người làm ăn trời sinh mà." Yamaguchi Aiko buông cốc cà phê xuống, quay đầu lại liếc Cố Yên Nhiên, thấy mặt cô ta đầy vẻ tò mò bèn cười một tiếng: "Nhưng không phải mỗi sự việc đều có thể dùng tiền để cân nhắc."
"Điều này tất nhiên tôi biết rõ, nhưng mà chuyện cô làm quá…" Ánh mắt Cố Yên Nhiên hơi dao động, dường như có vẻ không tán thành.