Vừa mới bước vào, theo trước mắt tối đen biến thành u ám, dần dần thấy rõ xung quanh, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng khựng lại. Tóc gáy của hắn đều dựng đứng lên, không dám cục cựa, đồng thời lại muốn lui về theo bản năng.
Hoàn cảnh trong tòa đại điện thứ ba này khác hẳn với hai tòa đại điện trước đó. Nơi này không hề có thân ảnh khảo hạch tư cách gì cả, đồng thời phạm vi cũng rộng lớn hơn.
Nếu chỉ như vậy thì sẽ không khiến Vương Bảo Nhạc hoảng sợ như bây giờ, trong đại điện thứ ba rộng lớn này lại bất ngờ có một cái ao lớn với đường kính chừng trăm trượng. Chất lỏng trong ao không phải trong suốt mà là màu trắng sữa, thoạt nhìn giống hệt như sữa vậy. Nó phát ra mùi hương thơm ngát khiến người ta nhịn không được mà muốn uống một hớp.
Xung quanh lại có sương mờ quấn quanh, đồng thời lại có từng đợt uy áp liên tục tản ra, bao trùm không gian khiến cho cả đại điện vô cùng nặng nề.