Trong lòng Vương Bảo Nhạc thật sự có chút nhớ nhung. Từ khi hắn nổi tiếng đến nay hình như tuyệt chiêu bẻ ngón tay trứ danh của hắn cũng bị người ta để ý và đề phòng nên mỗi lần đánh nhau hắn toàn phải tự mình tìm cơ hội để được bẻ ngón tay mà thôi.
Điều này khiến hắn nhớ đến cảm giác được người ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt lúc mình chưa nổi tiếng. Hôm nay, hắn rốt cuộc đã tìm lại được cảm giác ngày xưa rồi... vậy nên hắn vô cùng hưng phấn. Ngay khi ngón tay của thiếu niên áo đen nọ đánh thẳng về phía mi tâm của mình thì hắn đã giơ tay phải lên, thuần thục túm lấy ngón tay của thiếu niên, phệ chủng trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, vừa hút mạnh vừa bẻ ngược lên thật mạnh!
"Kêu ba ba đi nào!"
"Cái sở thích thần kinh gì đây?"
Thiếu niên biến sắc. Hắn chưa từng gặp phải chiêu bẻ ngón tay này nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện vừa bẻ ngón tay vừa bắt người ta kêu ba ba thế này.