Thanh âm nọ vang lên, ông lão trông như quản gia đến đón Triệu Nhã Mộng hôm qua mỉm cười bước vào, sau đó mỉm cười gật đầu với Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm.
Sau lưng ông là hơn mười người đàn ông, mặt mày nghiêm túc dàn ra khắp cửa hàng, nhìn quanh với vẻ cảnh giác, khiến cho ông chủ của cửa hàng "người vốn có lai lịch không nhỏ" cũng phải ghé mắt.
Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm không dám chậm trễ, dù sao đối phương cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại là người trong gia tộc của Triệu Nhã Mộng, vậy nên lập tức bái kiến.
"Hai vị tuấn kiệt chớ có khách khí."
Ông lão ôn hòa cất lời, sau đó đảo qua người họ một cái, trong lòng thầm cân nhắc một phen. Ông cảm thấy tiểu thư nhà mình vốn thích độc lai độc vãng, nay có thể đi cùng với họ như thế thì ắt phải có lý do gì đó.