Huy Nguyệt tôn giả trợn trừng hai mắt vẻ khó tin, nụ cười vui vẻ, hả hê khi thấy người khác gặp nạn trên gương mặt hắn ban nãy đã trở thành sự khiếp sợ.
Trong đại điện của cung Thần Nguyệt, Nghiêm Kiêu tức đến nỗi giậm chân quát to: "Nhà họ Lâu và bộ tộc Thanh Đằng đúng là khinh người quá đáng, rõ ràng bọn chúng biết Hề Nguyệt là ân nhân cứu mạng của tôn thượng chúng ta, vậy mà vẫn dám ép chết cô bé đó một cách trắng trợn như thế!"
"Ta thấy chắc chắn là bọn chúng chán sống rồi. M* kiếp, bây giờ ông đây sẽ đến quậy tung hang ổ của bọn chúng lên. Cho dù không thể diệt sạch hết đám cặn bã của hai nhà này thì ít nhất cũng phải giết chết vài tên để trút giận!"
Ngụy Kiếm Tinh khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói: "Nghiêm Kiêu, có lẽ ngươi còn chưa biết, trong trận đại chiến này nhà họ Lâu và bộ tộc Thanh Đằng tiêu hao mất gần ba mươi phần trăm lực chiến đấu, ngay cả gia chủ nhà họ Lâu là Lâu Thương Hải cũng đã bỏ mạng ở Mịch La."