Cô ta tiến lên trước vài bước, kéo Hề Nguyệt lại, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi muốn rời đi cũng được, giao đan dược và túi trữ đồ mà học viện phát ra đây. Đó là tài nguyên của nhóm chúng ta, không phải của một mình ngươi."
Đám Trần Kiến Thành nghe vậy nhao nhao hùa theo, Vương Hải cười nhạo: "Ngươi muốn tìm đường chết thì bọn ta cũng chẳng ngăn ngươi, nhưng đồ thuộc nhóm chúng ta thì chắc chắn bọn ta phải lấy lại. Ngươi không muốn vượt qua kỳ thi nhưng bọn ta muốn!"
Hột Khê liếc từng người một, cuối cùng dừng lại ở Trần Xảo Oánh. Đột nhiên một ngón tay thon dài, tinh tế trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng túm lấy cổ tay của Trần Xảo Oánh ra.
Trần Xảo Oánh thét lên kêu đau, trợn tròn mắt nhìn thiếu niên đứng trước mặt.
Biểu cảm của Hột Khê vẫn hời hợt như cũ, cô khẽ lật cổ tay một cái, sắc mặt của Trần Xảo Oánh càng ngày càng khó coi, miệng không ngừng kêu lên thảm thiết, ngón tay vốn túm giữ lấy Hột Khê cũng tự nhiên buông lỏng.