Nam Cung Dục đột nhiên nở nụ cười tươi tắn, chân mày khóe mắt đều toát lên niềm hạnh phúc và vui sướng khôn tả.
Hắn đưa một tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô gái vào lòng, cúi đầu hôn ấn đường của cô, vui vẻ nói: "Khê Nhi, thì ra nàng lo lắng cho ta như vậy. Ta thật sự rất vui."
Hột Khê biết được hắn thật không hề hấn gì cũng không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, cô không kiêu ngạo nữa mà đưa tay ôm hắn, khẽ nói: "Ừ, Nam Cung Dục, ta rất lo lắng cho huynh, nên xin huynh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị thương."
Cơ thể Nam Cung Dục run lên, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Hắn càng ôm chặt người trong lòng, khẽ hứa hẹn: "Được, Khê Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng, cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân."
Hột Khê ôm hắn một lát, rồi ngẩng đầu, trịnh trọng nói: "Nam Cung Dục, ta không muốn làm chim hoàng yến được huynh bảo vệ mãi, ta muốn làm con chim ưng mạnh mẽ có thể cùng huynh bay lượn chân trời góc bể."