Đôi môi được Hạ Kỳ hôn thay đổi từ vẻ tái nhợt vừa nãy trở thành màu hồng hào vốn có.
Ngay cả giương mặt trắng bệch cũng có thêm hai vệt ửng hồng thẹn thùng.
Đôi mắt đen láy của Hạ Kỳ đượm ý cười: "Ừm, cuối cùng thì Miêu Miêu của anh cũng đã lấy lại nhan sắc trước kia rồi."
"Ý Thất cách cách là nhan sắc vừa nãy của em không đẹp hay sao?"
"Đương nhiên không phải, ý của Thất cách cách là cô gái vừa được hôn là đẹp nhất."
Hạ Kỳ nhấn thật mạnh vào chữ "hôn". Giọng nói trầm trầm đầy mê người khiến Tiểu Miêu Miêu cảm thấy da gà da vịt nổi đầy người.
Cơ thể nhỏ bé của cô run lên, đôi tay trắng hồng đấm lên ngực Hạ Kỳ: "Thất cách cách đáng ghét."
"Ừm, nếu em còn nói anh đáng ghét thì anh sẽ lại hôn em tiếp đó."
"Ưm…" Tiểu Miêu Miêu che miệng: "Em không nói nữa."
"Nói thích anh."
"Thích anh." Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn nói.
Hạ Kỳ nhíu mày: "Nói em thích Thất cách cách."