Hạ Kỳ vẫn không thay đổi sắc mặt, hờ hững liếc nhìn Hạ Ý Hạo đang tự đắc kia, khẽ nhếch mép lên: "Cậu cho rằng những gì cậu làm còn ít lắm à?"
Hạ Ý Hạo chau mày lại: "Tôi làm chuyện trộm gà trộm chó khi nào chứ?"
"Cậu nghĩ là kẻ làm chuyện đáng xấu hổ sẽ thừa nhận rằng mình đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ư?"
"Ơ hay, sao tôi không biết tôi làm lúc nào chứ?" Hạ Ý Hạo chống nạnh.
Hạ Kỳ rời tay khỏi máy tính, khoanh tay lại, rồi nhàn rỗi tựa vào ghế sofa.
"Năm cậu mười hai tuổi đã lẳng lặng lấy bông hoa buộc tóc của Tiểu Miêu Miêu đi mất, còn nhớ chứ?"
Hạ Ý Hạo: "..."
Có việc này ư? Sao anh ta chẳng nhớ gì cả?
Thật ra, Hạ Ý Hạo có hơi chột dạ.
Từ lúc nhỏ, Hạ Ý Hạo đã biểu hiện năng khiếu bẩm sinh với việc thiết kế nội y.
Để có thêm một ít đồ trang trí lên nội y, Hạ Ý Hạo bèn lấy đi bông hoa trên dây buộc tóc anh vừa mua cho Tiểu Miêu Miêu, chỉ chừa lại một vòng quấn tóc màu đen, khiến cô nhóc tức đến mức ôm anh khóc rất lâu.