"Ờ." Lâm San trả lời mà không hào hứng lắm.
Bây giờ cô ta đã không còn quan tâm chuyện của Tiểu Miêu Miêu nữa. Cô ta chỉ muốn mau chóng làm sáng tỏ chuyện mà Hàn Di Quân giá họa lên người cô ta.
"San San, sao bây giờ cậu không quan tâm chuyện của Tiểu Miêu Miêu chút nào vậy?" Ở đầu bên kia điện thoại, Ngải Văn không tránh được nghi ngờ.
Theo lý thuyết, Tiểu Miêu Miêu xảy ra chuyện như vậy, không phải Lâm San nên là người vui nhất sao?
Lâm San nghe ra được sự nghi ngờ của Ngải Văn, cười khổ: "Ngải Văn, có phải cậu cũng tưởng là tớ đăng bài viết kia lên diễn đàn không?"
"Không phải là cậu sao?"
Trừ Lâm San ra, cô ta thật sự không nghĩ ra được trong trường còn có ai nhắm vào Miêu Miêu, hơn nữa còn có khả năng lấy được nhiều ảnh chụp như vậy.
Lâm San rầu rĩ cười: "Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tóm lại là bài đó không phải tớ đăng."
Nói xong, Lâm San liền cúp điện thoại. Cảm giác bị người khác vu oan thật khiến người ta cảm thấy phiền muộn.