"Bạn trai?" Dương Kiêu Sách cả kinh đến muốn rớt cằm. Sau đó, anh ta chau mày, nhìn Tiểu Miêu Miêu với vẻ khó hiểu: "Miêu Miêu, có phải em điên rồi không?"
"Sao anh nói vậy?" Tiểu Miêu Miêu lấy làm khó hiểu.
Dương Kiêu Sách nói: "Em yêu đương với một người già như vậy hả? Em đùa với anh đấy à?"
Già ư?
Thất cách cách cùng lắm chỉ là lớn tuổi chút thôi, đâu dính dáng gì tới chữ "già" chứ!
Tiểu Miêu Miêu quay đầu liếc nhìn Hạ Kỳ, bấy giờ mới nhận ra cách ăn mặc hiện giờ của anh, thật sự cạn lời.
Bắt gặp ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ nhướng mày, cũng không nói gì, giao hết bãi chiến trường này cho Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu ngượng ngùng sờ mũi, vừa định giải thích với Dương Kiêu Sách, đã nghe thấy anh ta ào ào nói.
"Miêu Miêu, em qua lại với một người già thế này, dì Hạ với chú Miêu có đồng ý không?"
"Ba mẹ..." Ba mẹ đồng ý mà.