Tuy rằng rất không muốn, nhưng Hạ Kỳ lại vẫn phải thừa nhận rằng, Hạ Uy là một người có tầm nhìn rất xa, không hổ là lão cáo già ngang dọc trong thương trường mấy chục năm, nắm chắc cả hai giới trắng - đen.
Một lúc lâu sau, Hạ Kỳ bật cười.
Ván cờ này, anh đã thua hoàn toàn, nhưng mà cũng thua trong tâm phục khẩu phục.
Anh mấp máy bờ môi mỏng: ""Ông hãy nói cho cháu biết Tiểu Miêu Miêu đang ở đâu. Cháu sẽ tiếp tục thực hiện lời giao ước năm đó, ông sẽ gặp được cháu.""
. . .
Bên kia.
Chiếc xe Jeep chạy thẳng đến một nhà xưởng cũ nát ở vùng hoang vu mới dừng lại.
Nhà xưởng này rất cũ nát, cũng rất kín đáo.
Bốn bề quanh nó đều là cỏ dại cao ngang nửa người. Nếu không phải khi Catherine bị cảnh sát truy bắt đã vô tình trốn đến nơi đây, cô ta cũng sẽ không thể biết, thì ra trên thế giới này còn có một nơi tuyệt như vậy để làm chuyện phạm pháp.
Cô ta thô lỗ túm Tiểu Miêu Miêu xuống xe, trói cô bé lên một cái ghế gỗ.