Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kỳ không có biểu cảm nào hết: "Hôm nay Miêu Miêu không muốn đi."
Nói xong, Hạ Kỳ liền bế thẳng Tiểu Miêu Miêu lên tầng. Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên chiếc giường êm ái, bàn tay vuốt lại phần tóc mai rối bù, sau đó nhẹ nhàng lau sạch nước mắt bằng khăn mặt ẩm.
"Cậu chủ, ba mẹ của Miêu Miêu tới rồi." Người giúp việc đi vào nói.
"Tôi biết rồi."
Miệng thì nói "biết" nhưng Hạ Kỳ không hề dừng lại mà vẫn chậm rãi lau mặt cho Tiểu Miêu Miêu, đến khi lau sạch gương mặt trắng mịn màng như ngọc ấy.
Cậu đưa khăn mặt cho người giúp việc: "Cô đến phòng bếp luộc mấy quả trứng gà đi."
Cậu muốn chườm mắt cho Miêu Miêu.
"Vâng."
…
Hạ Kỳ vừa mới xuất hiện ở cầu thang, Miêu Hạo Hiên và Hạ Mộng đã đứng ngồi không yên rồi.
"Hạ Kỳ, Miêu Miêu đâu rồi?"
Lúc đối diện với Hạ Mộng và Miêu Hạo Hiên, đường nét trên mặt Hạ Kỳ hơi dịu lại.
"Chú dì đừng lo, bây giờ Miêu Miêu đang ngủ ở trên tầng."