Hạ Mộng nghe xong thì giật mình, vội vàng tỉnh táo lại từ trong cơn đê mê. Cô vô thức đẩy Miêu Hạo Hiên đang ở trên người mình ra.
"Anh nói gì cơ?"
Hạ Mộng hoảng hốt. Cô rất nghi ngờ liệu có phải mình gặp ảo giác hay không.
Miêu Hạo Hiên giơ tay xoa đầu Hạ Mộng, sửa lại mái tóc có hơi rối bời của cô, sau đó mới hài lòng gật đầu: "Anh nói là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!"
"Vì sao chứ?" Hạ Mộng chớp mắt, nhìn anh với vẻ mơ màng.
"Một mình Miêu Miêu quá cô đơn."
Nói xong, Miêu Hạo Hiên lại tiếp tục đè lên người Hạ Mộng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
"Bà xã, em nỡ lòng để một mình Tiểu Miêu Miêu quản lý cơ ngơi lớn như vậy của nhà họ Miêu sao?"
Nỡ lòng ư?
Đương nhiên là không nỡ.
Hạ Mộng quá hiểu rõ việc quản lý cả một cơ nghiệp vất vả biết bao nhiêu.
Tiểu Miêu Miêu là bảo bối mà hai vợ chồng họ nâng niu trong lòng bàn tay, cô đương nhiên không nỡ để Tiểu Miêu Miêu phải chịu vất vả.