"Nhớ về ánh mắt dịu dàng của em,
Nhớ về những bóng mờ dày đặc ngày xưa;
..."
Có bạn nữ đã đỏ hoe mắt, không muốn nghe tiếp nữa.
Giọng nói vất vả kia kia vẫn cố gắng tiếp tục:
"Bao nhiêu người thích thời gian thanh xuân vui vẻ của em,
Ngưỡng mộ sự xinh đẹp của em,
Giả vờ hoặc là thật lòng,
..."
"Đừng đọc nữa!" Lạc Hoan Hoan ở dưới khán đài vẫn tay với cậu ta. Hai hàng nước mắt của cô ấy không ngừng tuôn rơi.
Cô ấy cướp một tấm bảng trắng, cầm chiếc bút lông nhanh chóng viết chữ rồi giơ lên...
Bỏ phiếu trắng! Cậu có thể bỏ phiếu trắng!
Kiều Nam Thành như thể nhìn thấy lại như thể không nhìn thấy, giống như đang bảo vệ gì đó:
"Chỉ có một người yêu linh hồn của em,
Yêu nếp nhăn, đau khổ trên khuôn mặt già nua của em,
...
Chậm rãi cất bước đi dạo trên đỉnh ngọn núi,
Khuôn mặt ẩn giấu trong bầu trời đầy sao,
..."
"..."