Thừa Ngọc và Thừa Hương đồng loạt quay sang nhìn Tô Tiểu Miêu.
"Tiểu Miêu, công chúa đi đâu đấy? Sao không nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi lo lắm đấy." Thừa Ngọc lập tức lên tiếng.
Tô Tiểu Miêu lười chẳng buồn để ý đến bọn họ, phẩy tay đuổi bọn họ đi rồi bước vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi sen, nhắm mắt lại, để mặc dòng nước xối xuống đầu mình.
Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của Cố Hạo Đình, chẳng hiểu sao trái tim lại nhói đau. Hình như cô thích người đàn ông đó rồi…
Tô Tiểu Miêu cười tự giễu, mở mắt ra, véo cái bụng đầy mỡ của mình. Với vóc người thế này, cô lấy đâu ra can đảm để thích hắn chứ. Chẳng phải cô đã biết rõ hắn chỉ yêu vợ thôi sao, thế này có khác gì tự đâm đầu vào tường?
Cảm xúc khó chịu nhất có lẽ là cầu mà không được. Phải nhân lúc chưa lún sâu, cô mau mau chóng chóng dẹp bỏ ý định này đi thôi.
"Cốc cốc cốc." Có tiếng gõ cửa.
"Sao thế?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
"Tiểu Miêu, bác sĩ Nhan đến gặp cô." Thừa Hương nói.