"Anh đừng đi, ở lại với em đi, em sợ lắm." Cô gái nọ khóc nức nở, mắt sưng húp đỏ hoe.
Cố Hạo Đình lặng thinh, nâng cằm cô ta lên, nhìn chăm chăm. Đôi mắt hắn như chứa cả vũ trụ bao la rộng lớn, sâu thăm thẳm. Rốt cuộc hắn vẫn không nói gì mà quay người đi ra ngoài.
"Hạo Đình." Cô gái kia gọi khản cả giọng, nghe rất đáng thương.
Trình Dật quay đầu lườm cô ta với vẻ khinh bỉ rồi đóng cửa lại.
"Tổng thống, cô ta không phải Hoắc Vi Vũ." Trình Dật nói chắc như đinh đóng cột.
Cố Hạo Đình không nói gì, đôi mắt thâm sâu khó dò liếc căn phòng nơi cô gái kia đang ở.
"Nếu cô ta thực sự là Hoắc Vi Vũ thì tại sao lại phải cấy ghép tủy?" Trình Dật đưa ra nghi vấn.
Tướng quân Thượng đi tới, nghe thấy Trình Dật nói vậy liền phản bác: "Chắc là vì không muốn chúng ta tìm ra cô ấy."