Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt liếc phù dâu.
Cô phù dâu tưởng mình nói đúng liền cười khẩy, nói kháy: "Những người tới đây chẳng ai mừng dưới mười nghìn cả vì ngại xấu mặt. Tiểu Tuyết nói đúng, cô đúng là loại mặt dày mà."
Hoắc Vi Vũ hỏi lại: "Thế cô mừng bao nhiêu?"
Cô kia sượng mặt, giải thích: "Tôi là phù dâu, không cần mừng."
Hoắc Vi Vũ chỉ "À" một tiếng với vẻ biếng nhác.
"Thế còn cô? Định mừng mấy chục nghìn?" Người phụ trách ghi chép nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt khinh bỉ rồi hỏi.
Thợ chụp ảnh bỗng nhảy từ đâu ra chụp lại cảnh này.
Hoắc Vi Vũ lập tức thấy hình ảnh mình xuất hiện trên màn chiếu trong đại sảnh.
Thì ra Cố Kiều Tuyết vốn đã định làm cô mất mặt.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, mở ví rút một tờ một trăm, lại rút thêm tờ một trăm nữa, cuối cùng lấy một tờ năm mươi.
Người phụ trách ghi chép trợn tròn mắt, hỏi: "Cô bị điên à? Mừng hai trăm rưỡi mà không thấy xấu hổ hả?"