"Ông chủ, cho tôi một lon Coca!" Nguyễn Ngưng ngồi trên ghế sofa. Mới sáng sớm ra mà hai mắt cô đã đỏ hoe, vẻ mặt đầy u oán. Mấy cô gái khác đi cùng hiển nhiên cũng chẳng khác là bao.
Cứ như mấy cô bé mới thất tình vậy, trông đúng kiểu đời này chẳng còn gì mà luyến tiếc.
"Bích Dao của tôi… Một cô gái tốt đến thế, tại sao lại có thể như vậy?" Cô vừa ngồi trên ghế lầm bầm vừa hóa bi phẫn thành sức ăn, cứ một miếng đánh bay một thanh cay.
"Ông chủ, cậu nói xem đây rốt cuộc chỉ là truyện hay có thật?" Nguyễn Ngưng ngồi một bên vừa ăn vừa bi phẫn hỏi.
"Đương nhiên là câu chuyện thôi." Ông chủ Phương vừa ăn mỳ tôm vừa đáp lại một cách phổi bò. Hắn khác với mọi người. Đã qua hơn mười năm rồi, cảm xúc trong lòng đương nhiên sẽ không quá rõ ràng nữa.