Ban đầu Lục Trảm bị kéo dậy thì rất ngu người, còn Đồng Quải thì xấu hổ phủi bụi trên người giúp anh ta, còn vỗ vai anh ta nói: "Trên mặt đất lạnh lắm, người anh em đứng lên nói chuyện đi."
Lục Trảm thấy vậy, cảm giác như có gì đó sai sai. Sau khi nghĩ kĩ lại, biểu cảm của anh ta dần trở nên dữ tợn…
Anh ta biết, có vẻ như con ngỗng trắng bự này lại bị mất pháp lực nên biến thành một con gà mờ nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Trảm lập tức đẩy Đồng Quải ngã xuống đất, sau đó khom lưng nhặt đại đao trong tay lên rồi đến gần nó.
"Không phải vừa rồi mày rất trâu bò sao? Oai phong lúc trước đâu rồi?" Lại giành được quyền chủ động, Lục Trảm xoa khuôn mặt sưng vù của mình, sát tâm bùng nổ.
Đồng Quải bị đẩy ngã xuống đất lại cười làm lành.