Nửa tiếng sau.
Sau khi rời khỏi Bộ quốc phòng lâm thời, cả Lâm Thịnh và các đại biểu đến từ khắp nơi khác đều mang vẻ mặt khó coi đứng trước cổng.
"Đúng là khinh người quá đáng!" Một ông lão cầm cây gậy chống màu bạc trên tay giộng ầm ầm xuống nền đất, mạnh đến mức tạo thành một lỗ nhỏ trên tấm đá bằng phẳng lót nền.
"Ông Từ, ý tứ của quân đội Lydum, chúng ta đều hiểu cả rồi. Thông báo lần này liên quan đến sự biến động về địa bàn và cục diện toàn bộ các thế lực của những thành phố lân cận như chúng ta, không bằng mọi người ở đây nể mặt, cùng nhau đến quán rượu làm vài ly rồi ngồi bàn chuyện, có được hay không?" Trong nhóm người, một người đàn ông với mái tóc ngắn màu đỏ có vẻ lo âu lên tiếng đề nghị.
"Đúng đúng, mấy người chúng ta bình thường hiếm có dịp cùng tụ tập lại một chỗ. Xem ra chuyện tốt duy nhất Lydum đã làm chính là giúp toàn bộ chúng ta chính thức gặp mặt nhau." Một người đàn ông trung niên khác trông như thợ hàn cũng cất giọng trầm trầm.