Không ngờ, Thời Cẩn trong quá trình trị liệu lại khiến cô phải đỏ mặt.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Là y tá trưởng của phòng khám, cô đứng ở cửa, nói tiếng anh kèm theo một chút giọng địa phương: "Anh Thời, đến lúc kiểm tra rồi ạ."
Thời Cẩn bất giác giấu Khương Cửu Sênh vào lòng, không để người lạ nhìn thấy: "Em đi cùng anh nhé."
Cô nói: "Vâng ạ."
Hai người vừa khéo gặp lại người bệnh mắc chứng hoang tưởng bị hại ở phòng bên cạnh hồi trước, anh Bertrand. Không biết có phải tò mò hay không mà anh ta nhìn trộm Khương Cửu Sênh đến mấy lần.
Thời Cẩn đẩy Khương Cửu Sênh ra sau lưng mình, ánh mắt sắc lạnh: "Anh mà còn nhìn nữa thì tôi móc mắt anh ra đấy."
Bertrand bị dọa cho hết hồn, ấp úng nói: "Không, không, không nhìn nữa." Mồ hôi trên trán anh ta bắt đầu túa ra, chân tay run rẩy, cảm giác như có vô số những bụi gai đang đâm vào người mình.
Trong mắt Thời Cẩn như có băng: "Quay đầu đi chỗ khác."