Trong bóng tối, có người đưa tay lên, khẩu súng nhắm vào lưng cô, lên đạn, cách một tiếng.
"Sênh Sênh!"
Là tiếng của Vũ Văn.
Thắt lưng của cô đột ngột bị người ta ôm chặt.
Gió thổi qua làm cánh hoa cúc rung rinh, la đà đáp xuống theo chiều gió.
"Pằng."
Tiếng đạn bắn ra khỏi nòng súng giảm thanh nghe giống tiếng bánh xe lao xuống dốc trong đêm.
"Sênh Sênh."
Vũ Văn Xung Phong gọi tên cô.
Cô như chợt tỉnh giấc mộng, ngẩng đầu nhìn thấy Thời Cẩn đang cầm súng. Họng súng dài nhỏ màu đen, ngón tay thon dài của anh đang đặt ở cò súng.
Pằng, người đàn ông trong bóng tối ngã vật xuống.
Mùi máu tanh nồng từ từ tràn ra trong không khí.
Đây là lần đầu tiên Khương Cửu Sênh thấy Thời Cẩn nổ súng, cũng là lần đầu tiên cô thực sự nhận thức được Thời Cẩn không chỉ là bác sĩ Thời của cô mà còn là cậu Sáu của nhà họ Tần.
Sao sáng khắp bầu trời đêm.