Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với hắn.
Cô gái thuở đó đã trở thành bà lão đầu tóc bạc phơ, không còn bờ môi căng mọng như cánh hoa, không còn dung nhan khuynh thành. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô lúc này. Đó là sự yên bình và thong dong sinh ra từ sự từng trải năm tháng, nó còn hiếm có hơn cả sự quyến rũ trời sinh.
Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn bà lão, nhưng cô vẫn là người đẹp nhất.
Bùi Tử Hành hơi thất thần nhìn cô. Có thể thấy được Lệ Lôi đối xử với cô rất tốt, không để cô phải chịu công việc nặng nhọc nào, cũng không để cô chịu chút oan ức nào. Hắn thấy yên tâm, cũng cảm thấy có chút không cam lòng, đủ loại cảm xúc đan dệt lại với nhau, cảm giác rất khó tả.
Người giúp việc tiến lên hỏi cô uống gì.
Cô nói: "Trà hoa hồng, cảm ơn."