"Sao rồi?" Phong Lăng ra khỏi phòng nghỉ, ngước mắt lên nhìn Lệ Nam Hành.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. Trông anh có vẻ cũng đang rất mệt mỏi nhưng không phải về mặt thể chất, mà là tinh thần.
Anh vừa vuốt ve mái tóc của Phong Lăng, vừa nhìn vào ánh sáng hy vọng yếu ớt trong mắt đối phương, rồi khẽ nói: "Tình trạng của họ không tốt lắm, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước."
Phong Lăng biết họ đã hít phải quá nhiều khói đặc. Khu rừng bị cháy lớn như thế, lại còn kéo dài trong một khoảng thời gian dài như vậy, lúc đó, khi cõng bà Phong, cô cũng đã không cảm nhận được hơi thở của bà nữa nên quả thực cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Phong Lăng vẫn tin tưởng Lệ Nam Hành theo thói quen, anh nói cô đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho anh giải quyết.
Nhưng Lệ Nam Hành cũng chẳng phải là thần tiên Đại La, anh không thể làm cho một người hấp hối sắp chết cải tử hoàn sinh.