N ơi có thể được chọn để đánh hôn mê người khác, bình thường mà nói tất nhiên là một cái xó xỉnh nào đấy ít người lui tới, hơn nữa con hẻm này vốn chật hẹp còn chất đầy các thể loại rác rưởi, đồ vật cũ. Tiểu Tịnh Trần trời sinh mù đường, cô bé cứ theo thói quen nhìn thấy đường là đi, căn bản không phân biệt được rõ khoảng cách mà bản thân cách đích đến rốt cuộc là càng ngày càng xa, hay là càng ngày càng xa hơn nữa.
Lại là một chỗ ngoặt, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc đứng ở ngã tư mini một lúc, dứt khoát rẽ phải... Trên thực tế lúc đến Tiểu Tịnh Trần cũng là rẽ phải đến, cho nên... các bạn hiểu mà!
Rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ phải, rồi lại rẽ trái... dường như không thể lý giải nổi nơi mà em gái muốn đến.
Cuối cùng chẳng bất ngờ chút nào, em gái lại đi vào một cái ngõ cụt.
Chẳng qua cái ngõ cụt này rất khác so với vô số cái ngõ cụt mà cô bé đã từng đi qua, bởi vì trong này có người.