Vương Thiên Nhị Song Ngư như thường lệ tới trung tâm giải trí lớn nhất nhì, tạo nên không ít tên tuổi - Zodiac. Cô đã đăng ký và là một thành viên của lớp đào tạo người mẫu chuyên nghiệp, mỗi một ngày luyện tập đều mong muốn tương lai của mình sẽ trở nên thật tốt đẹp với hướng đi này, ngoài ra, cũng còn một lí do nho nhỏ khác nữa.
"Ô, Song Ngư đấy à,sao lúc nào cũng đến sớm vậy?"
Người quản lí phòng tập đưa chìa khóa cho cô, mặt tỏ rõ vẻ thắc mắc. Lớp đào tạo tuy bắt đầu từ bốn giờ, nhưng Vương Thiên Nhị Song Ngư luôn xuất hiện từ ba giờ, đến sớm như vậy để làm gì cơ chứ?
"Em muốn luyện tập thôi ạ." Vương Thiên Nhị Song Ngư lễ phép đáp lại. Cúi đầu chào người quản lí rồi bước đi.
Phòng tập của cô ở tầng năm của tòa nhà. Mặc dù ở đây có cầu thang máy nhưng cô lại chẳng bao giờ dùng tới, cũng không hẳn là không bao giờ dùng. Nhưng Song Ngư có rất nhiều thời gian, có thể đi bộ cầu thang để rèn luyện sức khỏe.
Lên tới tầng bốn, theo thói quen, Song Ngư lại hướng ánh mắt mình về phía căn phòng đang đóng cửa ở ngay lối đi, qua lớp kính mà thấy được người bên trong. Mỉm cười nhẹ, Song Ngư lại tiếp tục bước lên trên để tới được phòng tập của mình. Ngoài ra, mỗi lần đi như vậy, đều có thể thấy được một người cũng đang phải nỗ lực luyện tập vì tương lai , tên tuổi của mình.
***
Sau một thời gian chuyển vào kí túc xá, học sinh cũng thích nghi được rất nhanh với lối sống tự lập này. Dù sao thì, mục đích bắt học sinh chuyển vào ở kí túc xá cũng là một bước đệm nhỏ hỗ trợ cho học sinh hình thành tính tự lập trước khi bước ra xã hội và trưởng thành. Số học sinh kêu ca và cảm thấy khó khăn cũng không đáng kể.
"Kim Ngưu!!! Mau thức dậy!!!"
Từ khi chuyển vào kí túc xá, Trương Cự Giải và Mộc Viên Ma Kết liền có một vấn đề mới - đó chính là đánh thức Trương Kim Ngưu vào mỗi buổi sáng thế này. Nếu như ở nhà, việc đánh thức Mộc Kỳ Sư Tử đã là khó khăn thì đối với Trương Kim Ngưu, mức độ như được tăng lên gấp bội.
Vừa vào tới lớp, đập vào mắt Mộc Viên Ma Kết đầu tiên chính là một loạt các bó hoa to nhỏ đang được đặt trên mặt bàn mình. Không khỏi thở dài, Ma Kết đem số hoa đó đặt hết xuống cuối lớp. Phải rồi, sau mỗi buổi sáng mệt mỏi cùng với Cự Giải đánh thức Kim Ngưu, đến lớp sẽ có vô số hoa được gửi tới cho cô. Chẳng biết kẻ quái nào đã bày ra trò này nữa, mỗi bó hoa đều có để kèm bưu thiếp, nhưng lại không ghi tên người gửi.
"Ma Kết, cậu đào hoa ghê nhỉ, chẳng biết ai lại nhìn trúng cậu rồi."
Mao Bảo Bình rảnh rỗi cầm lên một bó hoa lan vẫn còn tươi, tự cảm thấy chàng trai kia nhất định rất giàu có. Tất cả hoa đều là hoa tươi, không những thế cứ cách ba ngày lại tặng quà như vậy.
"Đừng trêu tôi như vậy." Mộc Viên Ma Kết day day thái dương. Gần đây tự nhiên có nhiều chuyện quá. "Hoa trên bàn giáo viên bắt đầu héo rồi, cậu lấy hoa ở đó thay vào đi."
Mao Bảo Bình theo lời Ma Kết nhìn lên bàn giáo viên, quả đúng là hoa đã bắt đầu héo, cánh hoa cũng rụng nhiều xuống mặt bàn.
"Này, không khỏe à?" Hồ Thiên Bình đặt xuống trước mắt Ma Kết một lon n��ớc trà xanh, cảm thấy cô có vẻ mệt mỏi.
Ma Kết nhìn lon nước, rồi lại nhìn qua Thiên Bình, song nở một nụ cười tươi tắn với cậu.
"Cám ơn nhé, nhưng không sao đâu, tôi ổn mà."
Có một điều mà chính Ma Kết cũng không thể hiểu nổi, dù là lúc nào, chỉ cần nhìn thấy Thiên Bình, tâm trạng cô tức khắc cảm thấy tốt hơn.
Hồ Thiên Bình nhíu mày, cảm thấy thật khó chịu. Rõ ràng là không thích những việc như vậy nhưng lại luôn nói mình ổn. Cậu nhất định phải tìm hiểu rõ vụ này.
Một lát sau, chuông reo lên, yêu cầu học sinh tất cả phải ổn định chỗ ngồi. Thạch Hải Thiên Yết cũng theo hồi chuông bước vào lớp, tay còn cầm theo một chiếc ván trượt.
"Thiên Bình!" Thạch Hải Thiên Yết lên tiếng gọi, thu hút một số ánh mắt nhìn về phía cậu. Chỉ đợi Hồ Thiên Bình quay ra, cậu liền ném chiếc ván trượt qua chỗ Thiên Bình.
"Cám ơn." Thiên Bình bắt lấy chiếc ván rồi đem để vào trong ngăn bàn trước ánh mắt tò mò của một số người.
"Này, cậu từ khi nào thân với Thiên Yết thế?" Song Ngư ngồi phía sau Thiên Bình, chọt chọt cậu hỏi.
Hồ Thiên Bình nhún vai, cũng không rõ sao mình bắt đầu trở nên thân thiết với một người đã từng khiến bản thân lo sợ như vậy. Phải chăng vì cậu ta là bạn cùng phòng của cậu à???
***
Vương Thiên Nhị Song Ngư xách trên tay rất nhiều túi đồ ăn, bất đắc dĩ phải dùng thang máy để di chuyển lên phía tầng thượng của toà nhà Zodiac. Chả là, hôm nay, lớp học người mẫu của cô có một buổi học mới yêu cầu biểu diễn trước gió. Mà ở tầng thượng này lại là một nơi hút gió bậc nhất. Tranh thủ nghỉ giữa giờ, Song Ngư tức khắc chạy đi mua cơm cho mọi người vì thời gian nghỉ của bọn họ không nhiều. Ăn xong một bữa, buổi học tiếp tục được diễn ra. Vì chưa từng có kinh nghiệm trước đó nên việc điều chỉnh mái tóc của mình trước gió là điều khá khó khăn với Song Ngư.
"Chị Điểu Nha!" Khi mọi người còn đang luyện tập, bỗng nhiên cánh cửa sân thượng bật ra, một người mặc trên mình trang phục của nhân viên phòng chụp liền chạy tới chỗ vị giáo viên của bọn họ. "Song Ngư, Thiên Ưng, hai em đi theo người này."
Chẳng rõ có chuyện gì, sau một lúc thì thầm to nhỏ gì đó, Điểu Nha nhìn về phía học viên bọn họ rồi chọn ra hai người trẻ tuổi nhất. Khi thắc mắc hỏi thì chỉ nhận được câu nói cứ đi theo là được, rồi sẽ được phổ biến sau.
Đi theo người nhân viên, Song Ngư phần nào rõ được vấn đề. Người mẫu nữ của tạp chí "Ngôi Sao" số này đột nhiên có việc không thể tới tham gia buổi chụp hình. Bên họ thiếu người, lập tức phải tìm tới lớp người mẫu của họ để kiếm người. Rất may kiếm được hai người phù hợp với hình mẫu của tạp chí - Song Ngư và Thiên Ưng. Sau khi được trang điểm, làm tóc và thay trang phục, có thể thấy được phong cách của hai người khác nhau tới cỡ nhau. Thiên Ưng với vẻ đẹp sắc sảo và trưởng thành của mình mặc lên một bộ đồ bó sát, tổng thể đều vô cùng quyến rũ. Song Ngư thì lại khác, tuy mặc trên mình một bộ đồ năng động, nhưng cô vẫn nổi bật lên vẻ trong sáng. Nhất định là thích hợp cho hình mẫu thanh xuân vườn trường nhỉ?
Sau lượt đầu tiên chụp, Thiên Ưng được điều đi theo đường khác để trở lại lớp học, còn Song Ngư vẫn tiếp tục để chờ đợi người mẫu nam thay đổi trang phục và trang điểm. Chính vì thế mà cô vẫn chưa biết người sẽ chụp với mình là ai. Nhân viên chạy qua lại rất nhiều, cô cũng không tiện để hỏi.
"Vương Thiên Nhị Song Ngư, tới lượt cô!"
Theo tiếng quản lí, Song Ngư đi tới phòng chụp. Vừa bước vào, Song Ngư lập tức đứng hình, mức độ bất ngờ chính là không thể đo được. Mà người mẫu nam kia, nhìn thấy cô cũng không khác gì, thậm chí so với cô còn tỏ ra bất ngờ hơn.
"Nhanh nào! Vương tiểu thư, Song Tử, hai người lại đây nghe phổ biến nội dung."
Vị quản lí ở đó nhìn về phía nam người mẫu kia, rồi lại quay sang Song Ngư, không chậm chễ giục, đồng thời kéo hai người trở lại hiện thực - mà nam người mẫu kia, không ai khác chính là Vũ Đại Song Tử.
Sau khi được phổ biến nội dung yêu cầu phải chụp xong, Song Ngư và Song Tử được quản lí dành cho vài phút để có làm quen với nhau để có thể dễ dàng tạo ra những bức ảnh đẹp nhất.
"Bất ngờ ha." Song Tử vẫn theo thói quen bày ra một vẻ mặt thân thiện nhất với Song Ngư. Tuy vậy, Song Ngư ở một bên lại không cảm thấy thoải mái với biểu cảm này của Song Tử. Cự Giải đã từng kể với cô, Song Tử luôn xã giao với mọi người bằng vẻ ngoài thân thiện của mình vì rất nhiều nguyên do - mà chủ yếu là do tính chất công việc buộc yêu cầu cậu phải như thế. Thực tế thì Song Tử lại là người có chút khó tính, không phải có thể dễ dàng trưng ra một khuôn mặt thoải mái như vậy.
"Ừ, chính tôi còn bất ngờ. Không ngờ có cơ hội chụp cùng cậu." Song Ngư tuy không thoải mái với biểu cảm của Song Tử, nhưng cũng tươi cười với cậu. Dù sao thì, trước mặt cô lúc này vẫn là Vũ Đại Song Ngư mà cô yêu thích mà.
Việc chụp ảnh của hai người diễn ra rất suôn sẻ. Vì đã có kinh nghiệp diễn với đồng nghiệp nam vài lần trước đây nên khi chụp cảnh thân mật với Song Tử, Song Ngư không hề bị bối rối. Nhưng vì đối phương lại là Vũ Đại Song Tử, những lúc diễn dáng điệu thân mật như một cặp, hai gò má của Song Ngư không khỏi ửng hồng, càng tăng thêm mức độ đáng yêu. Song Tử cũng là một người chuyên nghiệp, hoàn toàn không bộc lộ vẻ gượng gạo của mình, ngược lại như trở thành một người khác , tựa như một "cục bột" đáng yêu, thiếu một chút nữa khiến Song Ngư không thể kìm nén chính mình mà vứt bỏ toàn bộ tiết tháo để "diễn" cảnh ôm ấp vượt quá mức độ của nội dung buổi chụp.
Kết thúc , thời gian cũng đã tối muộn, mọi người đều tan về. Vương Thiên Nhị Song Ngư vẫn đem theo tâm trạng lâng lâng đi về bằng lối đi của thang bộ, may mắn không bị bước hụt. Chuyện hôm nay về, cô nhất định phải kể cho Cự Giải!
Cũng chẳng biết từ khi nào, Vũ Đại Song Tử đã đi ngay sát bên cạnh Song Ngư, vẫn luôn là nở nụ cười thường trực với cô.
"Chị về Kí túc phải không, có cần tôi đưa về không?"
Song Ngư giật mình một cái, cảm thấy hơi mệt mỏi rồi. Tuy rằng giờ cô đang rất vui, còn đang nhắn tin kể lể với Cự Giải, nhưng Song Tử vẫn giữ thái độ như vậy, cô vẫn sẽ không thích người khác phải gượng gạo nói chuyện với mình.
"Song Tử, này." Song Ngư dừng bước, trực tiếp đối mặt với khuôn mặt đang mỉm cười kia với cô. "Trước mặt tôi, không cần phải tốn sức như vậy, cơ mặt sẽ không thoải mái."
Vũ Đại Song Tử nghe câu nói đó, tuy vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng lại như không cười, hỏi ngược lại Song Ngư.
"Ý chị là thế nào? Tôi không hề tốn sức gì cả."
"Cậu không phải là kẻ ngu ngốc."
Song Tử lần này đã lập tức thu lại nụ cười của mình, tay day day thái dương. Là khả năng diễn của cậu xuống cấp à, hay do đã quá gượng gạo rồi? Song Ngư ở đối diện như hiểu được cậu đang suy nghĩ, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi rất muốn tin là cậu cười như vậy là thật lòng, nhưng tôi cũng đều thấy qua bộ mặt khó chịu cậu."
Song Ngư cũng không thể tự lừa dối chính mình, càng không muốn Song Tử phải cư xử một cách giả tạo trước mặt cô. Mỗi ngày tới đây, cô đều nhìn qua căn phòng đó, đều thấy được khuôn mặt chán nản, cũng có lúc mệt mỏi của Song Tử, thậm chí, có những lần cãi vã của cậu và người quản lí.
"Chỉ sợ là, đến lúc thấy được tôi thật sự thế nào thì chị lập tức sẽ ghét thôi." Song Tử nhếch miệng, không chút kiêng dè mà khoác vai Song Ngư kéo cô đi ra ngoài cổng, trước khi buông ra còn vỗ vai cô vài cái. Con người thật của cậu, chẳng mấy ai mà chấp nhận được đâu. Cậu cũng lại càng không thích những người chỉ biết nói khoác!