Tống Bạch Dương cầm lên túi đồ đeo lên vai, song lên xe chuyên chở của Mộc Mộc, trực tiếp đi tới thành phố B. Hội thi thể thao lần này được tổ chức tại Zodiac 1- Cao trung Sơn Hải, ngôi trường lớn đạt thừa quy chuẩn quốc tế. Do đây là hội thi lớn, tất cả các câu lạc bộ và thành viên tham gia đều phải đến khu tập trung trước một ngày nhằm thuận tiện cho việc quản lí và giám sát, đảm bảo không có ai sử dụng bất kì phương thức gian lận nào, cũng như không thể vì bất cứ lí do gì mà xảy ra sai sót. Toàn bộ bữa ăn và hoạt động của bọn họ sẽ được quản thúc bởi ban tổ chức cuộc thi.
Đi gần một tiếng, xe cuối cùng cũng dừng lại. Tống Bạch Dương cùng mọi người xuống xe, không khỏi một phen bất ngờ. Tuy đã từng thấy hình ở trên mạng, nhưng chỉ khi thật sự đến đây Tống Bạch Dương mới có thể cảm nhận được sự tráng lệ của cao trung Sơn Hải. Quả thật như cái danh Zodiac 1 - ngôi trường hạng nhất.
"Chúng ta di chuyển đến khu vực nghỉ."
Mao Bảo Bình sau khi làm việc xong với phía nhà tổ chức thì dẫn những thành viên của câu lạc bộ bơi lội đến khu vực nghỉ ngơi đã được phân công. Cậu là người quản lí tổng bộ câu lạc bộ, do đó lần hội thi này cậu cũng phải đi theo để quản lí học sinh của trường.
"Hắt xì."
Lúc đi qua Mao Bảo Bình, Tống Bạch Dương bỗng hắt hơi mấy cái, khịt khịt mũi.
"Sao không đấy?"
Mao Bảo Bình thấy thế quan tâm hỏi. Từ lúc còn ở trên xe Tống Bạch Dương đã liên tục hắt hơi rồi.
"Không sao, chắc do thay đổi thời thôi ạ."
Tống Bạch Dương trả lời qua loa rồi đi vào phòng của mình. Cậu được ở chung phòng với Mao Bảo Bình cùng hai người nữa. Câu lạc bộ của cậu lần này có 7 người tham gia dự thi, thành ra phải chia ra ở thành hai phòng. Cất dọn đồ xong, Tống Bạch Dương theo chân mọi người đi tới khu tập trung nghe phổ biến điều lệ. Lâu rồi cậu chưa đi thi như vậy, cảm giác hoài niệm thật.
Người phụ trách đứng trên khán đài qua micro phổ biến thể lệ, lịch trình các thứ cho mọi người bên dưới nghe. Vì lần này tham dự hội thi rất đông nên phải chia ra theo tốp để phổ biến. Mỗi hạng mục sẽ được lần lượt gọi đến để tập trung lắng nghe. Riêng hạng mục bơi lội này do lần này có biển đổi, số người tham dự đột nhiên ít đi, có lẽ là do có phần thi mới nên việc ổn định so với các hạng mục khác cực kì nhanh.
Nghe phổ biến xong, mọi người trong câu lạc bộ đi tới phòng tập chung để rèn luyện sức khỏe. Nhưng mà, bọn họ thực sự xảy ra vấn đề. Tống Bạch Dương không có dấu hiệu khá hơn mà còn tệ đi, hắt hơi liên tục, còn có ho, mũi cũng đã đỏ lên.
"Cậu sốt rồi."
Đội trưởng đặt tay lên trán Tống Bạch Dương, cảm nhận cỗ nhiệt nóng bừng.
"Chết thật, chúng ta không đem theo thuốc cảm."
Tình hình bỗng chốc chở nên căng thẳng.
"Có thể ra ngoài mua không?"
Tống Bạch Dương khó chịu đỡ lấy chán, không ngờ rằng bản thân lại phát sốt như vậy.
"Không thể."
Mao Bảo Bình lắc đầu.
"Chúng ta một khi đã vào thì cho tới lúc kết thúc hội thi sẽ không được rời khỏi trường."
"Vậy có thể đi hỏi ban Y tế không?"
Đội trưởng sốt sắng hỏi. Tống Bạch Dương chính là một thành viên hết sức quan trọng, tuyệt đối không thể để cậu xảy ra chuyện.
Mao Bảo Bình tiếp tục nói không. Ban Y tế của nhà tổ chức hội thi sẽ không được dùng đến bên ngoài giờ thi đấu.
Tống Bạch Dương nhắm mắt suy nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại ra nhắn tin rồi nói với Mao Bảo Bình mấy câu, song trở về phòng nghỉ ngơi. Cậu đã nhắn tin cho Trương Kim Ngưu rồi. Trường cậu còn câu lạc bộ điền kinh của Trương Kim Ngưu vẫn chưa xuất phát tới đây, có thể nhờ Kim Ngưu giúp đỡ. Trước mắt chỉ còn có thể hi vọng vào cô.
Trương Kim Ngưu vẫn còn đang sắp xếp đồ ở trong Kí túc xá, nhận được tin nhắn của Tống Bạch Dương thì lập tức chạy đi nhà thuốc mua một đống thuốc đem đi. Tới nơi tập trung xong, Trương Kim Ngưu gặp Mao Bảo Bình, được đàn anh đưa cho chìa khóa phòng, cô cũng khẩn trương đi đến.
Cửa phòng mở ra, Tống Bạch Dương mệt mỏi nằm trên giường, nghĩ chỉ là Mao Bảo Bình quay lại xem tình hình cậu thế nào nên cũng chẳng buồn động đậy. Không ngờ, người xuất hiện lại là Trương Kim Ngưu.
"Tớ mua thuốc cho cậu rồi này."
Trương Kim Ngưu cầm theo túi thuốc đổ ra bàn. Bên ngoài thuốc cảm, cô còn mua cả thuốc đau đầu, thuốc hạ sốt nữa.
Trương Kim Ngưu giúp Tống Bạch Dương đo nhiệt độ, cậu sốt không quá cao, vẫn có thể cứu chữa được.
"Cậu đã ăn chưa?"
Tống Bạch Dương lắc đầu. Tối nay có buổi tiệc giao lưu, khi đó mọi người mới được ăn, do đó, tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì.
Trương Kim Ngưu xem xét một chút rồi bảo Tống Bạch Dương đi ngủ, còn mình thì tới nhà ăn của Sơn Hải - nơi tổ chức buổi tiệc giao lưu. Đến khu vực chỗ ngồi của học sinh Mộc Mộc, Kim Ngưu xin phép lấy đi ít đồ ăn rồi đem về phòng cho Tống Bạch Dương. Tới tận lúc trở lại, Tống Bạch Dương vẫn còn thức nên cô liền để cậu ăn rồi uống thuốc.
"Kim Ngưu này."
Tống Bạch Dương nhỏ giọng, mắt nặng trĩu muốn nhắm lại.
"Cám ơn."
Trương Kim Ngưu ngẩn ngơ ngồi nhìn Tống Bạch Dương đã chìm vào trong giấc ngủ, một lúc sau đành đứng lên lấy khăn ướt đắp lên trán cậu rồi mới an tâm rời đi. Tống Bạch Dương như vậy lại làm cô hết hồn. Gần đây đang có dịch bệnh, may rằng Bạch Dương chỉ bị cảm cúm thông thường. Nếu không chẳng biết phải làm sao nữa...
***
Short cut:
"Cậu như vậy vẫn ra ngoài ổn đấy chứ?"
Trương Cự Giải lo lắng nhìn Mộc Viên Ma Kết mặc thêm áo khoác vào rồi xách túi đi ra ngoài.
"Khụ.. Không sao đâu."
Mộc Viên Ma Kết xua tay rồi chào tạm biệt Trương Cự Giải. Hôm nay cô có hẹn với Xà Phu, trời bắt đầu trở lạnh, cũng không thể để cậu chờ. Nhưng mà mấy hôm nay cô lại đang bị ốm nhẹ, mấy đêm liền còn mất ngủ, thật sự tệ. Nhưng mà lịch đã lên, không phải nói bỏ là bỏ.