"Dương Kiêu Sách không phải người lòng dạ hẹp hòi, cậu ấy chỉ nhất thời chui vào ngõ cụt thôi, cũng chẳng phải không cần người bạn tốt như em."
"Chỉ mong là vậy!" Tiểu Miêu Miêu mấp máy môi, thay đổi vẻ mặt u buồn vừa rồi, cười nói: "Vừa rồi ở trong em vẫn chưa ăn no, bây giờ chúng ta đi ăn thêm gì nữa đi!"
"Muốn ăn gì nào?"
"À…" Tiểu Miêu Miêu ngó nghiêng, cuối cùng lại nhìn vào tòa cao ốc ở trước mặt.
"Em muốn vào đó."
Hạ Kỳ nhìn về tòa cao ốc trước mặt, thấy trên tầng cao nhất của tòa cao ốc có logo "HE", trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt nhòa, cười khẽ.
Đây gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài sao?
"Ở trong đó không có đồ ăn ngon."
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi: "Ai nói em muốn vào trong ăn, em muốn vào trong tiêu tiền mà."
Bây giờ tâm trạng của cô không tốt, nên cô muốn vào đó tiêu tiền.
Hạ Kỳ nắm tay Tiểu Miêu Miêu, băng qua đường, đi vào trung tâm thương mại.