Trong phòng sách cổ kính trang nhã, lư hương trên bàn tỏa ra những làn khói lượn lờ mờ ảo.
Ông Hạ ngồi đối diện Hạ Kỳ. Đây là lần đầu tiên hai ông cháu ngồi mặt đối mặt với nhau. Họ bốn mắt nhìn nhau, trông có vẻ như là chẳng để tâm, thật ra lại là một trận đọ sức không mùi thuốc súng.
Rất lâu sau, ông Hạ đã thua cuộc, ông thầm bật cười trong lòng, trên mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng như cũ: "Nhóc con, cháu giỏi lắm!"
Có rất nhiều người có thể chịu đựng được uy thế áp bức của ông, nhưng người có thể kiên trì đến khi ông bỏ cuộc lại rất ít, huống hồ là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Ông rất hài lòng với đứa cháu trai này, cậu đủ tiêu chuẩn làm một người thừa kế gia tộc.
"Cảm ơn ông đã khen ngợi."
Ông Hạ: "..."
Nhóc con thối tha, nhưng mà ông rất thích. Cửa phòng làm việc bị người khác đẩy vào, người phục vụ bưng vào hai cốc trà xanh, đặt một cốc trước mặt Hạ Kỳ, một cốc trước mặt ông Hạ, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.