Hành lang dưới lòng đất ngập tràn bụi bặm, không một tia sáng có thể lọt qua, bảy người phải mở chức năng nhìn thấu tia hồng ngoại ban đêm của kính mắt mới phân biệt được phương hướng bên trong một vùng tối tăm từ từ tiến vào đống đổ nát.
Lâu Kiêu đi đầu, liên tục lấy tay ra dấu hiệu, hướng dẫn bảy người cần hành động như thế nào, mà đang lúc bọn họ đi qua một đoạn không có phòng vệ xung quanh, dựa vào một cột đá nối liền giữa hai bên của tòa nhà bị sụp, trong không trung đột nhiên truyền đến một tiếng vỗ cánh vù vù!
Trong tầm ngắm hồng ngoại của mọi người, dường như nhìn thấy một thân hình to lớn tán loạn bay lên từ trong lòng đất.
Bên trong bộ đàm của mũ giáp liền truyền đến một tiếng hét thảm.
"A ——!"
Người đứng sau cùng dường như bị gì đó tác động đến, té xuống sợ hãi kêu lên!
"Từ Luân!"
Tiếng thét chói tai lập tức vang vọng chỗ này.
Sắc mặt Tô Hồng thay đổi, trực giác mách bảo dường như có điều gì đó đang xảy ra.