Descargar la aplicación
100% Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 13: Chapter 13: Được Chú Ý

Capítulo 13: Chapter 13: Được Chú Ý

Cậu khoác áo mưa nhẹ, xỏ giày rồi bước ra khỏi nhà. Trời vẫn còn lất phất những hạt mưa nhỏ, không nặng hạt nhưng đủ để mặt đất ẩm ướt, không khí cũng mát mẻ hơn hẳn.

Thay vì vội vã bắt xe hay mong muốn đến trường thật nhanh, hôm nay cậu quyết định đi bộ. Không có ai hối thúc, không có tiếng càm ràm về việc đi trễ, cũng chẳng cần phải lo lắng xem có bị ai để ý hay không.

Cậu bước chậm rãi trên con đường quen thuộc, cảm nhận từng cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi đất ẩm và hương thơm thoảng qua của những hàng cây ven đường. Mưa rơi tí tách trên lá, rồi nhỏ xuống vỉa hè, tạo thành những vòng tròn loang dần trên vũng nước.

Không khí này thật khác với những buổi sáng đầy căng thẳng trước đây. Khi mà mỗi bước đi đều mang theo áp lực từ bài vở, từ ánh mắt của thầy cô, từ những kỳ vọng nặng nề đè trên vai.

Hôm nay, cậu chỉ đơn giản là đi bộ.

Không lo lắng. Không vội vã.

Chỉ tận hưởng một buổi sáng bình yên, dù bầu trời có hơi xám xịt.

Bước chân vào cổng trường, cậu nghe thấy âm thanh ồn ào quen thuộc—tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện rôm rả vang khắp sân. Những nhóm học sinh tụ tập thành từng cụm, bàn tán về bài kiểm tra, về bộ phim hot mới chiếu, về đủ thứ chuyện trên đời.

Cậu đứng lại một chút, nhìn quanh. Một tuần trước, mỗi lần bước vào đây, cậu đều thấy mọi thứ như nặng nề hơn, như thể mình bị tách biệt khỏi thế giới này. Nhưng hôm nay thì khác.

Tụi bạn vẫn như thế, không hề thay đổi. Vẫn những gương mặt ấy, vẫn cái kiểu cười đùa huyên náo ấy. Nhưng lần này, cậu không còn cảm giác muốn trốn tránh nữa.

Một đứa trong nhóm quay ra thấy cậu, lập tức giơ tay vẫy.

Cậu chần chừ một giây, rồi cũng bước đến.

Không có gì lạ lẫm cả.

Không có ai xa cách cả.

Cậu chỉ vừa rời khỏi đám đông một chút, và bây giờ, cậu đã quay lại.

Giờ học diễn ra bình thường, không có gì đặc biệt.

Thầy cô bước vào lớp, điểm danh, rồi bắt đầu bài giảng. Không có ai bị gọi lên để nhắc nhở hay bị phê bình. Bầu không khí trong lớp cũng nhẹ nhàng hơn, không còn những ánh mắt dò xét hay những tiếng xì xào bàn tán.

Cậu mở vở, tập trung nghe giảng. Những dòng chữ trên bảng đen hôm nay có vẻ dễ hiểu hơn, không còn nhảy múa loạn xạ như trước.

Không có tin nhắn nào làm phân tâm. Không có suy nghĩ nào khiến cậu mất tập trung.

Chỉ có bài học, và cậu, và một ngày trôi qua một cách bình yên.

Chuông báo giờ giải lao vang lên, cả lớp rộn ràng đứng dậy, túa ra sân như đàn ong vỡ tổ.

Một đứa bạn đi ngang qua bàn cậu, huých nhẹ vào vai, nháy mắt rủ rê.

"Có muốn ra sân chơi một chút không"

Cậu nhìn lên, rồi lại nhìn xuống quyển vở đang mở trước mặt.

"Thôi để khi khác đi"

Đứa bạn nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Sao hôm nay chăm thế"

Cậu bật cười, lật sang trang tiếp theo trong sách.

"Tuần sau kiểm tra rồi"

Đứa bạn thở dài, nhún vai, rồi chạy theo đám đông ra ngoài.

Cậu quay lại với bài học, cảm thấy lần đầu tiên sau rất lâu, mình đã đặt đúng thứ cần ưu tiên lên hàng đầu.

Tối hôm đó, khi đang ngồi học, điện thoại của cậu rung lên.

Nhìn màn hình, là mẹ gọi.

Cậu nhấn nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai.

"Con đang làm bài à?"

"Vâng, mẹ ạ."

Mẹ bên kia cười nhẹ.

"Chắc là mệt rồi, nhưng con làm tốt rồi đấy."

Cậu khẽ gật đầu dù mẹ không thể nhìn thấy.

"Nhớ giữ vững thế nhé, đừng để bản thân sao nhãng."

"Vâng, mẹ. Con sẽ cố gắng."

Mẹ im lặng một lúc rồi nói thêm.

"Chỉ cần con tập trung, mọi thứ sẽ ổn thôi."

"Con biết rồi, mẹ."

Cậu cảm nhận sự nhẹ nhõm trong từng lời của mẹ, không còn sự căng thẳng như trước nữa.

"Chúc con ngủ ngon, làm việc tốt nhé."

"Con cũng chúc mẹ ngủ ngon."

Cậu cúp máy, nhìn vào bàn học một lần nữa, cảm thấy mọi thứ như đã vào guồng.

Cậu đặt điện thoại xuống bàn, ngả người ra phía sau, cảm giác như một gánh nặng vừa được đặt xuống vai.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu tối dần, những đám mây trôi qua một cách nhẹ nhàng.

"Cuối cùng cũng ổn rồi"

cậu tự nhủ.

Mặc dù còn nhiều việc phải làm, nhưng cảm giác nhẹ nhõm này khiến cậu thấy như mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

"Không còn lo lắng về việc bị theo dõi nữa"

cậu thầm nghĩ.

Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành ngoài cửa sổ.

"Chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Những lo lắng trước kia dường như đã tan biến.

"Giờ chỉ cần tập trung vào những gì quan trọng nhất."

Cậu cảm thấy mình đã sẵn sàng để đón nhận mọi thử thách phía trước mà không còn bị áp lực đè nén.

Cuối ngày, cậu ngồi lại một chút, thả lỏng cơ thể, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thế là tuần này cũng qua rồi"

cậu nghĩ.

Cảm giác bình yên, không còn những căng thẳng hay lo lắng vây quanh.

"Nhìn lại, mình đã thay đổi khá nhiều"

cậu thầm nhủ.

Những thói quen cũ dường như đã không còn lôi kéo được nữa, thay vào đó là sự tập trung vào mục tiêu.

"Cảm giác như mình đang đi đúng hướng"

cậu mỉm cười với chính mình.

Cậu nhớ lại những lần trước, mỗi lần gặp khó khăn là chỉ muốn bỏ cuộc.

"Giờ thì khác rồi, mình có thể kiên trì hơn"

cậu tự hào nghĩ.

Thay vì lo lắng, cậu bắt đầu tìm cách giải quyết vấn đề, nhìn nhận mọi thứ một cách tích cực hơn.

"Không phải mọi chuyện đều dễ dàng, nhưng mình biết cách để vượt qua."

Cảm giác đó khiến cậu tự tin hơn, ít nhất là về những gì mình có thể đạt được nếu tiếp tục đi đúng con đường này.

"Có lẽ mình không phải là người thay đổi cả thế giới, nhưng ít nhất mình có thể thay đổi chính mình."

Cậu quyết định, từ bây giờ, sẽ không để những lỗi lầm của quá khứ ảnh hưởng đến mình nữa.

"Đã đến lúc mình phải buông bỏ"

cậu thầm nghĩ.

Những sai lầm trước đây không thể khiến mình ngừng lại, chúng chỉ là những bài học cần phải học.

"Mình phải nhìn về phía trước, không phải quay lại nhìn những gì đã qua"

cậu nhủ.

Cảm giác lo lắng, sợ hãi khi đối diện với những thử thách trong tương lai dường như đã mờ nhạt đi.

"Không ai hoàn hảo cả"

cậu nghĩ.

Những thất bại đã qua chỉ là những viên gạch xây dựng nên con người hiện tại của cậu.

"Chỉ cần mình không từ bỏ, mình sẽ tìm ra cách."

Cậu biết mình sẽ tiếp tục như vậy, kiên định bước đi, dù đôi lúc gặp khó khăn.

"Không phải là mình sẽ không thất bại nữa, mà là mình sẽ biết đứng dậy mỗi khi ngã."

Cậu mỉm cười nhẹ, cảm giác tự do trong tâm hồn như nhẹ bẫng.

"Vậy thì, hãy tiếp tục thôi"

cậu quyết định.

Ngày qua ngày, mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn.

"Bài kiểm tra này mình chắc chắn sẽ làm được"

cậu tự nhủ khi nhìn vào đề thi.

Những bài tập về nhà không còn khiến cậu cảm thấy áp lực.

"Đây là cơ hội để mình chứng tỏ cho bản thân"

cậu nghĩ khi ngồi vào bàn học.

Thay vì hoang mang hay lo sợ, giờ cậu đã biết cách đối diện với chúng một cách bình tĩnh.

"Đúng rồi, nếu mình làm tốt lần này, mọi thứ sẽ càng dễ dàng hơn"

cậu mỉm cười khi hoàn thành một bài tập.

Mỗi bài kiểm tra, mỗi bài tập trở thành những thử thách nhỏ để mình vượt qua.

"Chắc chắn mình có thể làm được"

cậu tự tin khi nhìn vào kết quả bài kiểm tra đầu tiên sau một thời gian nỗ lực.

Cảm giác hài lòng khi nhìn thấy điểm số dần cải thiện thật tuyệt vời.

"Điểm số này chính là minh chứng cho công sức mình bỏ ra"

cậu vui vẻ nhận ra.

Những giờ học không còn là gánh nặng, mà là thời gian quý giá để phát triển.

"Đúng rồi, mình phải tiếp tục như thế này"

cậu quyết tâm khi thấy mình ngày càng tiến bộ.

Khi cậu bước vào lớp, bầu không khí hôm nay có gì đó khác lạ.

Có mấy đứa bạn nhìn cậu từ xa, rồi bắt đầu xì xào.

"Ê, mày học giỏi từ khi nào vậy?"

Một đứa bạn từ cuối lớp hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Cậu chỉ cười nhẹ, không muốn giải thích quá nhiều.

"Chắc là lâu rồi"

cậu đáp mà không muốn nói thêm gì.

Cả lớp bắt đầu quay sang nhìn cậu, nhưng cậu chỉ lặng lẽ tiếp tục vào chỗ của mình.

Không muốn mọi người phải bận tâm quá nhiều về mình, cậu chỉ muốn họ nhìn vào kết quả.

Kết quả là điều duy nhất cậu cần chứng minh lúc này, không phải lời nói.

Bài kiểm tra cuối tuần vừa rồi là một minh chứng rõ ràng nhất.

"Chắc chắn là mày học chăm rồi, nhìn điểm số của mày mà"

một đứa khác chêm vào, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Cậu chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, không cần phải lên tiếng, vì hành động và kết quả sẽ tự lên tiếng thay mình.

Không cần phải nói nhiều, cậu hiểu rằng mọi người sẽ dần nhận ra sự thay đổi của mình.

Cậu nhìn vào cuốn sách trước mặt, tiếp tục học mà không bận tâm đến những lời đùa giỡn xung quanh.

Cậu đã quyết định, chỉ cần chăm chỉ và kiên nhẫn, kết quả sẽ lên tiếng cho chính mình.

Một ngày nọ, khi cậu đang ngồi trong sân trường, bất ngờ mấy chị đại khối trên đi qua.

Một chị trong số đó dừng lại, nhìn cậu một lúc rồi nở một nụ cười tinh quái.

"Ê, mày học giỏi thật đấy, có muốn đi hẹn hò với tụi này không?"

chị ta hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.

Cậu hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trả lời bằng một nụ cười nhẹ.

"Dạ..em đang bận học rồi"

cậu đáp, cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Chị ta cười lớn, trêu chọc

"Lần sau đừng học suốt thế, tụi này mời mà không đi cũng tiếc đấy."

Cậu chỉ gật đầu, cảm thấy câu chuyện như chỉ là một trò đùa.

"Tụi chị không đùa đâu, học hành thế cũng cần phải thư giãn một chút"

chị ấy lại nói, ánh mắt vẫn trêu trọc.

"Em ổn mà, cảm ơn nhé"

cậu nói, rồi quay đi tiếp tục công việc của mình.

Mặc dù những lời mời đó có phần vui vẻ, nhưng cậu vẫn tập trung vào mục tiêu của mình.

Những buổi hẹn hò hay vui chơi không phải lúc này, cậu biết đâu là lúc cần làm gì.

Cậu mỉm cười trong lòng, những lời trêu đùa đó không làm mình xao nhãng được nữa.

Cứ như thế, mọi chuyện rồi sẽ ổn, và cậu sẽ làm chủ cuộc sống của mình, không cần phải đi theo những gì người khác muốn.

Cậu nghe những lời đó, cảm thấy một chút vui vui trong lòng.

Mặc dù chỉ là lời trêu đùa, nhưng không ngờ lại được sự chú ý của các chị ý

Cậu mỉm cười một mình, không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy một chút tự hào.

Chắc có lẽ, sự thay đổi nhỏ nhỏ trong cách học, cách sống của mình cũng bắt đầu được người khác nhận ra.

"Tôi đâu có làm gì đặc biệt"

cậu tự nhủ, nhưng lòng vẫn không khỏi có chút khoan khoái.

Dù sao, cảm giác được chú ý, được để ý tới cũng không phải là điều xấu.

Nhưng thay vì tự mãn, cậu lại tập trung vào điều quan trọng hơn—chính là mục tiêu lâu dài của mình.

"Nhưng cũng vui thật đấy"

cậu cười thầm.

Cậu cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.

Không còn cảm giác hồi hộp hay lo lắng mỗi khi đứng trước lớp nữa.

Mỗi lần lên bảng, cậu chỉ nghĩ cách làm sao để làm tốt hơn, không chỉ hoàn thành bài mà còn nâng cao kỹ năng của mình.

"Thực ra mình đã thay đổi nhiều rồi"

cậu nghĩ thầm trong đầu, đôi khi vẫn tự hỏi bản thân liệu sự thay đổi này có thể giữ vững được lâu dài hay không.

Nhưng thay vì lo lắng, cậu lại cảm thấy thích thú với thử thách.

"Thử thách là cơ hội để mình cải thiện"

cậu nhủ lòng.

Cảm giác được cải thiện từng chút một, từng ngày một, làm cho cậu cảm thấy có động lực, có hướng đi rõ ràng.

"Mình sẽ không dừng lại ở đây"

cậu quyết tâm

"Còn nhiều thứ để học."

Giờ học không còn là điều khiến cậu lo sợ nữa.

Cậu nhìn vào bảng, không cảm thấy áp lực, chỉ nghĩ đến cách làm sao thể hiện tốt nhất những gì mình đã học.

"Mình phải làm tốt, không chỉ vì điểm số mà vì chính mình"

cậu thầm nghĩ.

Giờ học trở thành một sân chơi mới, nơi cậu có thể thử thách khả năng của mình và thể hiện những gì đã tích lũy được.

Không còn cảm giác sợ hãi khi thầy cô gọi tên lên trả bài, cậu chủ động giơ tay, tự tin nói ra những gì mình biết.

"Đây là cơ hội để mình chứng minh rằng mình không chỉ là một học sinh bình thường"

cậu tự nhủ.

Giờ học trở thành nơi cậu có thể phát huy hết khả năng của mình, không chỉ là kiến thức mà còn là sự tự tin.

"Đây chính là lúc mình cho mọi người thấy mình đã thay đổi như thế nào"

cậu nghĩ, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

Tối nay, cậu ngồi xuống bàn học, nhìn vào sách vở nhưng không có cảm giác căng thẳng như trước.

Không còn cảm giác bị ép buộc phải học, mà thay vào đó là một sự mong muốn chân thật từ trong lòng.

"Giờ mình học vì chính mình, vì mình muốn làm tốt, chứ không phải để ai đó khen ngợi"

cậu nghĩ.

Cậu mở sách, nhìn những bài học trước mắt, không còn thấy chúng như một gánh nặng nữa.

"Thật ra, mình đã bỏ qua quá nhiều cơ hội trước đây. Nhưng giờ là lúc phải làm khác đi"

cậu tự nhủ.

Cậu không còn nhìn vào bài vở với ánh mắt mệt mỏi, mà với sự quyết tâm, muốn tìm hiểu sâu hơn từng kiến thức.

"Học không phải là để đạt điểm cao mà là để mình cảm thấy tự tin khi đối mặt với thử thách"

cậu nghĩ, một cảm giác thoải mái lan tỏa trong lòng.

Giờ đây, mỗi trang sách không còn là một bức tường chán nản, mà là một cơ hội để cải thiện và làm tốt hơn.

Đầu óc cậu giờ đây không còn rối bời nữa.

Mỗi quyết định cậu đưa ra đều có chủ đích, rõ ràng và trách nhiệm hơn rất nhiều so với trước đây.

Một ngày nọ, khi đang ngồi trong lớp, mấy chị trong câu lạc bộ lớp đến rủ cậu tham gia.

"Ê, mày tham gia câu lạc bộ với tụi chị đi, vui lắm đấy," một chị nói.

Ban đầu, cậu cảm thấy hơi ngại, không biết có nên tham gia hay không.

"Chắc là mình không hợp đâu"

cậu lẩm bẩm trong đầu.

Nhưng rồi cậu tự hỏi, đây là cơ hội để giao lưu và phát triển bản thân.

"Biết đâu mình lại học được nhiều thứ thú vị thì sao?"

cậu nghĩ.

Cảm giác ngại ngùng dần biến mất, cậu quyết định sẽ thử tham gia một lần.

"Có vẻ là được đó cho em tham gia thử đi"

cậu trả lời, quyết tâm hơn bao giờ hết.

Dù có chút lo lắng nhưng cậu biết đây là cơ hội để mình thử sức và phát triển.

"Chắc chắn mình sẽ học được nhiều điều từ những chị ấy"

cậu nghĩ, cảm giác hào hứng và mong chờ.

Buổi họp đầu tiên của câu lạc bộ bắt đầu.

Mọi người rất nhiệt tình, cười nói và trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

"Chào nhóc, hôm nay tham gia vui không?"

một chị trong câu lạc bộ hỏi.

Cậu ngồi xuống, nhìn xung quanh và cảm thấy mọi thứ không quá căng thẳng như mình tưởng.

"Dạ..Có vẻ khá vui đấy..."

cậu cười đáp, không còn cảm giác ngại ngùng như trước nữa.

"Thế mày có kinh nghiệm gì không, hay chỉ mới bắt đầu?" một chị khác hỏi.

"Chắc cũng mới thôi, nhưng em muốn học hỏi thêm"

cậu trả lời, cảm thấy tự tin hơn.

Cảm giác hòa nhập với mọi người khiến cậu thấy thoải mái, không còn lo lắng như lúc đầu.

"Đừng lo, mọi người ở đây đều sẵn sàng giúp đỡ"

một chị động viên.

"Vậy thì tốt quá"

cậu cười, cảm nhận được sự nhiệt tình và thân thiện từ các mấy chị ấy

Từ lúc đó, cảm giác ngại ngùng dường như biến mất, thay vào đó là sự tự tin và niềm vui.

"Chắc chắn mình sẽ học được rất nhiều từ các bạn ở đây"

cậu nghĩ, cảm thấy thích thú với không khí này.


next chapter
Load failed, please RETRY

Un nuevo capítulo llegará pronto Escribe una reseña

Estado de energía semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Piedra de Poder

Desbloqueo caps por lotes

Tabla de contenidos

Opciones de visualización

Fondo

Fuente

Tamaño

Gestión de comentarios de capítulos

Escribe una reseña Estado de lectura: C13
No se puede publicar. Por favor, inténtelo de nuevo
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de las actualizaciones
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Antecedentes del mundo

La puntuación total 0.0

¡Reseña publicada con éxito! Leer más reseñas
Votar con Piedra de Poder
Rank NO.-- Clasificación PS
Stone -- Piedra de Poder
Denunciar contenido inapropiado
sugerencia de error

Reportar abuso

Comentarios de párrafo

Iniciar sesión