Biết là cô ấy khỏe rồi, nhưng làm sao biết được cô ấy lại khỏe đến thế!
Bầu không khí hơi cứng lại.
Ông cụ Từ đặt cốc trà xuống, nhanh chóng chạy tới giảng hòa, hiền hậu nhìn cô gái nhỏ, an ủi: "Không sao không sao, có cái vỡ là có cái may." An ủi xong, ông quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Thanh Bách, biểu cảm cực kỳ hung dữ: "Con trách Tiểu Tả làm gì, không phải chỉ là một cái nhà gỗ cho mèo thôi sao?"
Lật mặt nhanh thật đấy…
Từ Thanh Bách thật sự không còn lời nào để nói. Ông cụ trọng nữ khinh nam tới mức độ này, cũng đã là chuyện lạ hiếm có rồi.
Tần Tả vẫn thấy cực kỳ tự trách, tuy cô thật sự đã rất nhẹ tay: "Cháu xin lỗi ạ." Có lỗi thì phải xin lỗi, người trên giang hồ tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm, và cô còn trịnh trọng hứa hẹn: "Ngày mai cháu sẽ tới làm cho ông một căn nhà gỗ lớn."
Nhìn thế này lại có cảm giác của tổng giám đốc nữ bá đạo…