Ngày 19 tháng Mười, bảy giờ tối, xe của Thời Cẩn đỗ trước cửa khách sạn Tần Thị.Phó Đông Thanh mặc trên mình một chiếc váy màu xanh ngọc, tà váy dài quét đất, đi cùng với nó là dây chuyền đá quý cùng màu. Mái tóc được tết ở sau tai, cài vào một nửa vòng hoa trang sức màu xanh nhạt, rất hợp với hoa văn lụa thêu tinh xảo trên váy. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo như ẩn chứa cả mùa xuân, vừa phảng phất sự thanh nhã cổ điển vừa mang nét phong tình hiện đại.
Cô ta nhấc làn váy lên để bước xuống bậc thềm, nở nụ cười xinh đẹp.
Cửa sổ xe trượt xuống, Thời Cẩn ngồi phía sau, trang phục màu đen chỉn chu, thần sắc lạnh lùng: "Có thể đi được chưa?"
Phó Đông Thanh gật đầu: "Chúng ta đi thôi."
Đợi một hồi vẫn không thấy lái xe mở cửa xe cho mình. Cô ta cũng không hề để bụng, với tay mở cửa sau xe.
Một giọng nói vừa lịch sự vừa lạnh lùng đã chặn đứng cô ta: "Chó của tôi ngồi đây rồi, cô ngồi phía trước đi."