Phía sau bức rèm, Tô Khuynh vẫy tay chào: "Hey..."
Từ Thanh Cửu trố mắt líu lưỡi, "Cậu... cậu... cậu…"
"Tôi?" Cô chớp chớp mắt.
Từ Thanh Cửu ngớ người hồi lâu mới lắp ba lắp bắp được một câu: "Sao... sao cậu lại ở đây?"
"Chúng ta dùng chung phòng trang điểm mà, anh nói xem tại sao tôi ở đây?" Cô cong môi cười xấu xa, "Tôi thay đồ, anh muốn xem không?"
Nói xong cô cởi đồ trên người ra.
Từ Thanh Cửu mắng lưu manh, lập tức xoay người đi chỗ khác.
Tô Khuynh cười ha hả, ăn mặc chỉnh tề bước ra, cô đã thay quần áo xong từ lâu, chỉ thích trêu quả ớt hiểm này thôi.
"Cậu nghe được bao nhiêu?" Hiếm khi Từ Thanh Cửu không có bộ dạng ông cụ non mà ánh mắt né tránh như có tật giật mình thế này.
Tô Khuynh thoải mái thừa nhận: "Tôi đâu có điếc, đương nhiên là nghe hết toàn bộ rồi."
Cậu ta cuống lên: "Cậu…"