Chỉ tiếc, nhiều năm sớm chiều ở chung đã chứng minh anh không phải thiên sứ gì cả, anh chỉ là một kẻ ngốc!
"Tinh Tinh, em xem, đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh năm đó!"
Cung Mặc chậm rãi nói, anh đi tới trước mặt cô gái của mình, từ trên cổ lấy ra một chiếc vòng.
Trong vòng cổ, còn có một mặt dây chuyền nhỏ.
Mặt dây chuyền được chế tác rất đơn sơ, thậm chí sớm đã mất đi màu sắc vốn có, ban đêm nhìn vào nó mờ nhạt không ánh sáng.
Quan sát hình dạng, nó là một cái khóa nhỏ, giữa khóa còn có lỗ nhỏ, rõ ràng chính là lỗ chìa khóa.
Nhìn chiếc vòng cổ đó vẫn được Cung Mặc giữ gìn, trở thành bảo bối trân quý nhất, Cung Tinh Tâm nhất thời hoảng hốt. Sau một giây, cần cổ cô mát lạnh, rõ ràng Cung Mặc giơ tay lên, tìm kiếm gì đó.
"Tinh Tinh, chìa khóa đâu? Em đã nói, của anh là khóa, còn của em là chìa khóa! Chỉ em mới có thể mở được anh."