Trước khi đi ngủ, Nhạc Mỹ Giảo còn đến nghe ngóng động tĩnh trong phòng Cung Ngũ. Bộ Sinh ôm bả vai bà: "Được rồi, đừng quản Tiểu Ngũ như quản một đứa trẻ nữa. Nó cũng đã lớn như vậy rồi, đâu cần em quản nữa?"
Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta: "Không phải con gái cậu đương nhiên cậu không quan tâm!"
Bộ Sinh tỏ ra bất đắc dĩ: "Tôi cũng mong con bé là con gái tôi. Nghỉ sớm đi, từ lâu tôi đã nói với em là phụ nữ dễ tức giận, hay lo lắng nhanh già lắm mà."
"Cậu thôi đi!" Nhạc Mỹ Giảo lạnh mặt: "Cẩn thận tôi giận luôn cả cậu!"
Bộ Sinh thở dài: "Được được. Tôi không nói." Anh ta đẩy Nhạc Mỹ Giảo vào phòng, khóa cửa lại, bế bà đặt lên giường.
"Đang yên đang lành, cậu lại nổi điên gì thế?" Nhạc Mỹ Giảo vung tay đá chân lung tung.
Bộ Sinh cởi đồ ngủ trên người bà, nói: "Không nổi điên, chỉ là muốn yêu em thôi… Đừng cử động linh tinh."